The Soda Pop
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 XUYÊN VIỆT THÚ NHÂN CHI TƯỚNG


Phan_15

Tát trầm mặc. Lấy á thú đẹp nhất, ăn thức ăn ngon nhất, ở trong lều tốt nhất. Đây là lời thề của Đồ sau khi bị một tiểu á thú xinh đẹp trong bộ lạc ác ý nhục mạ, đùa cợt. Tiểu á thú đó sau này kết bạn với một thú nhân trong bộ lạc Đại Sơn, nhưng lời thề này đã khắc sâu vào lòng Đồ. Mà trong bộ lạc so với vẻ đẹp của tiểu á thú kia chỉ có Na Nông thôi.

Đồ là cô nhi, lúc còn rất nhỏ hắn đã mất a phụ và a mạt, hắn cố gắng nuôi sống bản thân, cố gắng tự học săn bắt, cuối cùng trở thành dũng sĩ đệ nhất bộ lạc, chỉ bởi vì hắn muốn lấy á thú đẹp nhất, ăn thức ăn ngon nhất, ở trong lều tốt nhất. Na Nông là loại người gì, có lẽ không phải hắn không biết, chỉ là hắn không thèm quan tâm mà thôi.

“Ta nói này, ta cảm thấy ngươi đã đắc tội với Bách Nhĩ rồi, không biết y còn muốn giữ chúng ta lại không. Chỗ này rất an toàn, không biết sao y lại nghĩ ra nữa.” Tát nhìn thấy Bách Nhĩ cầm mộc côn, tùy ý vung lên, sau đó bắt đầu dạy vài thú nhân luyện thương, mắt gã không khỏi nheo lại, sắc mặt nghiêm túc hẳn lên.

“Ngươi xem y là thú nhân, thì sẽ biết y quyết định thế nào.” Đồ thản nhiên nói, nhìn Bách Nhĩ múa mộc thương trong tay, hắn âm thầm tính toán nếu đánh nhau cùng y, liệu hắn có bao nhiêu phần thắng. Một cước tối qua, hắn nhìn không rõ, nhưng tốc độc và sức lực đó, dù là hắn, cũng không thể đòi tốt hơn được.

Tát hít vào một hơi, vội vàng nhìn xung quanh, phát hiện không có người, mới an tâm.

“Ngươi sợ cái gì, ta dám cam đoan nói những lời này với Bách Nhĩ, y sẽ không mất hứng đâu.” Đồ thấy phản ứng của hắn, nhịn không được nở nụ cười “Ngươi nghĩ rằng ta đang mắng y à?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Tát phát hiện tư duy của mình và Đồ bao giờ cũng khác nhau, thật không biết sao hai người lại thành bạn tốt nữa.

Đồ lắc đầu, cảm giác có người trong động đi ra, hắn liền khôi phục khuôn mặt lạnh lùng, chỉ là trong mắt chợt lóe sự bất đắc dĩ “Lần đi khiêng trường giác thú trong mùa tuyết rơi, ngươi còn nhớ không?” Tát không hiểu vì sao hắn lại nhắc tới chuyện đó, nhưng vẫn gật đầu, gã tin phàm là thú nhân tham gia lần đó nhất định sẽ không quên, bởi vì nhiều trường giác thú như vậy lại do hai thú nhân tàn phế cùng một á thú bắt giết.

“Bộ dáng Bách Nhĩ chỉ huy chúng ta làm việc vừa thấy đã biết không phải là một á thú, ít nhất không phải là á thú của bộ lạc chúng ta, thậm chí không phải một thú nhân bình thường có thể làm được.” Khí phách đó ngay cả hắn cũng không có. Nhưng lời này Đồ không có nói ra.

“Ý của ngươi là…” Sắc mặt Tát khẽ biến, không nói ra hai chữ kia. Thế nhưng Bách Nhĩ thay đổi, lại có ai không nhận ra đâu.

“Có lẽ đúng, có lẽ không đúng, ai biết được, dù sao y cũng sẽ không hại chúng ta.” Đồ rốt cuộc dời ánh mắt đang nhìn một đám người luyện thương pháp, nhìn về chân trời xanh xám “Ánh mắt y nhìn các thú nhân chúng ta khác hẳn với á thú nhìn thú nhân, rất bình thường, lại không có ác ý.”

“Ngươi quan sát thật cẩn thận, chẳng lẽ thích y rồi?” Tát trêu ghẹo, trong lòng lại âm thầm bội phục khả năng quan sát của Đồ, khó trách mỗi lần săn thú, gã đều thua hắn.

“Y quá xấu.” Đồ bĩu môi “Nhưng sẽ là một chiến hữu tốt.”

“Ta cảm thấy y tốt hơn Na Nông nhiều đấy.” Tát nói, đương nhiên là cảm giác sau vài lần gặp mặt này, chứ không phải Bách Nhĩ trước kia “Ít nhất cũng không treo các ngươi lên.”

“Bởi vì không có ai theo đuổi y.” Đồ nhanh chóng đáp một câu.

“Na Nông ngược lại có rất nhiều người theo đuổi, đáng tiếc y chẳng chọn ai cả.” Tát mỉa mai đáp lại.

Ánh mắt Đồ quái dị nhìn gã một cái, mới cười nói “Ai bảo y đẹp, đương nhiên phải làm cao rồi. Y thích mọi ngươi vây quanh mình, thì cứ để bọn họ vây quanh y là được, dù sao cuối cùng cũng chỉ có ta mới có thể kết bạn với y.” Vì phối hợp với hư vinh của Na Nông, hắn thậm chí cố ý bày ra bộ dáng lạnh lùng, ngạo nghễ, không thèm liếc mắt qua các á thú khác. Đương nhiên đối với các á thú khác, hắn cũng không có hứng thú. Mục tiêu của hắn luôn chỉ có một.

“Nếu xuất hiện một á thú đẹp hơn Na Nông, ngươi sẽ làm sao?” Đối với lòng tin mạnh mẽ của hắn, Tát tỏ vẻ không có lời để nói, rồi sau đó gã chợt nảy sinh một ý tưởng.

“Đương nhiên là theo đuổi á thú đẹp hơn rồi.” Trong mắt Đồ chợt lóe lên một tia lãnh khốc, không chút do dự nói.

“Ngươi bỏ Na Nông được?” Tuy cảm thấy dư thừa, nhưng Tát vẫn dâng lên chút thương hại đối với Na Nông.

“Chưa từng có được, sao lại bảo là bỏ?” Đồ bật cười, khóe môi nhếch lên, mang theo một tia chê cười, mà không có một chút lưu luyến nào cả. Thực hiển nhiên, mục tiêu của hắn luôn chỉ là á thú đẹp nhất thôi, còn phần á thú kia tên là Na Nông hay tên gì gì đó đều không quan trọng.

“Cho nên, trước kia ta bất bình vì ngươi, thật ra hoàn toàn không cần thiết?” Tát đột nhiên cảm thấy mình bận tâm quả là vớ vẩn.

“Đúng vậy.” Đồ nhún vai, đứng lên, đi về phía Bách Nhĩ.

“Ngươi làm gì vậy?” Tát theo phản xạ đứng theo.

“Khiêu chiến.” Đồ nói, dừng lại, sau đó đổi cách nói “Muốn đánh nhau với Bách Nhĩ một trận.” Khi nói chuyện, hắn đã hóa thành hình thú, bước chân thong dong mà ưu nhã.

“Ngươi điên rồi? Với một á thú ư?” Tát nhíu mày, khó tin.

“Ta đã nói với ngươi, đừng xem y là một á thú mà.” Đồ trả lời, có lẽ là chờ mong trận chiến sắp phát sinh, nên trong giọng nói của hắn mang theo chút hưng phấn.

“Ngươi không sợ Na Nông thấy ngươi ở bên Bách Nhĩ sẽ nổi giận, rồi mặc kệ ngươi à?” Tát hỏi.

“Ta nghĩ y sẽ rất vui khi ta tìm Bách Nhĩ đánh nhau vì y đấy.” Đồ cũng không quay đầu lại nói.

“Vô sỉ.” Tát mắng một câu, nhưng không xoay người rời đi.

Vì không để dẫn tới hiểu lầm, lúc tới cách một đoạn ngắn, Đồ liền ngừng lại, lên tiếng nhắc đối phương mình đi tới.

“Bách Nhĩ.”

Từ lúc bọn họ lại đây, Bách Nhĩ đã thấy, chỉ là không quan tâm mà thôi. Lúc này nghe hắn gọi, y mới quay đầu nhìn qua. Biểu hiện tối qua của Đồ, y còn nhớ rất rõ, không ngờ chỉ qua mỗi một đêm, đối phương đã làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lại giống như trước kia vậy.

Thật là một tên kỳ quái. Y thầm nghĩ. Lại không thể nào ngờ tới, Đồ làm như vậy chỉ vì có thể để mỹ nhân chủ động nhào vào lòng mình. Đương nhiên, nếu y biết, chắc cũng chỉ cười cho qua, thân là nam nhân, thỉnh thoảng vì mỹ nhân làm chút chuyện khác người cũng không sao, chỉ cần biết điểm mấu chốt ở đâu, đừng làm hỏng việc là được.

“Ngươi dùng cái đó, ta muốn đánh với ngươi một trận.” Đồ ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở mộc thương trong tay Bách Nhĩ, ngạo nghễ nói.

Đây là… khiêu chiến? Bách Nhĩ sửng sốt, trong mắt toát ra một tia hứng thú, một thú nhân khiêu chiến với á thú, dù thắng hay thua chỉ e đều bị người ta khinh thường, giống như Giác vậy. Đương nhiên, Giác không có khiêu chiến với y, chỉ là bị y đánh ngã thôi.

“Tại sao?” Y không lập tức đồng ý, mà hỏi lại. Đánh bại y, sau đó chiếm sơn động sao? Y không cho rằng Đồ ngu xuẩn như vậy, trước khi thăm dò xong tình hình nơi này đã liều lĩnh ra tay, loại người đó không có khả năng đánh bắt được nhiều con mồi hơn kẻ khác. Mà danh hiệu dũng sĩ đệ nhất bộ lạc không phải dùng các cuộc đua vũ lực, mà là dựa vào con mồi thu hoạch được mà có. Đồ có thể lấy được danh hiệu này, hiển nhiên cũng không phải hạng người liều lĩnh. Đương nhiên, chuyện hôm qua là ngoại lệ, nên mới khiến y cảm thấy không thích hợp.

“Bởi vì ngươi đủ khả năng làm đối thủ của ta.” Một câu này của Đồ khiến Bách Nhĩ cảm thấy rất dễ nghe. Không phải bởi vì đối phương thừa nhận y có năng lực địch nổi dũng sĩ đệ nhất bộ lạc, mà vì đối phương xem y như một nam nhân ngang hàng, chứ không phải một á thú.

“Được!” Bách Nhĩ quát khẽ, đồng thời vung mộc thương trong tay lên, đâm thẳng về phía cổ của Đồ.

Đồ gầm một tiếng, cơ thể nhanh như điện, vọt tới một bên, há miệng cắn giữa mộc thương. Mộc thương trong tay Bách Nhĩ giống như vật sống, không tránh đi mà nghênh chiến, lúc gần bị Đồ cắn, đột nhiên xoay chuyển, thân thương đập lên lưng Đồ. Đồ làm sao có thể cho y đập lên, hắn nghiêng mình thoát ra, vừa rơi xuống đất, xoay người lại liền đánh về phía Bách Nhĩ.

Chỉ một thời gian ngắn ngủi, thế nhưng một người một thú đã giao thủ vài hiệp, đám người Mạc vốn còn đang luyện thương, vì sợ vướng tới hai người, nên đều thu mộc thương lại, đứng một bên xem sư phụ chỉnh tên Đồ kia. Tát cũng đứng cùng bọn họ, khi chú ý thấy tốc độ của Bách Nhĩ không thua kém gì so với thú nhân, gã rốt cuộc không thể không phục khả năng quan sát của Đồ. Bách Nhĩ này quả thật có tư cách làm đối thủ của họ.

Bên này đánh nhau rất nhanh liền khiến những người khác chú ý tới, không ít người đi ra, kinh ngạc nhìn Bách Nhĩ và Đồ đánh nhau túi bụi. Dù họ nghĩ thế nào cũng không ngờ Đồ lại đánh nhau với Bách Nhĩ. Đương nhiên, đây chỉ là thứ yếu, điều khiến họ khiếp sợ là Bách Nhĩ thế nhưng có thể đánh nhau với Đồ mà không rơi vào thế hạ phong. Nên, một cước hôm qua, thật ra không phải đánh bậy đánh bạ. Nghĩ đến đây, trên trán thú nhân bị đạp không khỏi lăn xuống một giọt mồ hôi lạnh.

Tộc vu chống pháp trượng chậm rãi đi ra, đứng chung với tộc trưởng, nhìn về bóng dáng linh hoạt, nhanh nhẹn trong sân, trong ánh mắt ông xoẹt qua một tia âm trầm.

“Yêu nghiệt… yêu nghiệt sẽ mang điềm xấu tới cho thú nhân bộ lạc chúng ta…” Ông thấp giọng thì thào, ngoại trừ tộc trưởng đứng gần nhất, không ai nghe thấy.

Trong mắt tộc trưởng cũng nhanh chóng chợt lóe một tia không kiên nhẫn, nhưng lại không lên tiếng ngăn lại. Cùng rơi vào bụng trùng thú, nhưng con ông chết, còn Bách Nhĩ vẫn sống sờ sờ… Tại sao Bách Nhĩ còn có thể sống?

Giữa sân, Bách Nhĩ cùng Đồ đã đánh nhau đến say mê, chỉ thấy mộc thương của Bách Nhĩ đằng đằng sát khí, múa may đến mức dù có hắt nước vào cũng không gia nhập nổi, nếu đầu thương có gắn dao bén, có lẽ đã có những chấm hàn tinh, cùng với ngân quang xoẹt qua, đẹp vô cùng. Đồ ngoại trừ gầm gừ bên ngoài mộc thương, lại khó tiến thêm vào. Nhưng đồng thời, Bách Nhĩ muốn làm hắn bị thương hiển nhiên cũng không thể. Chiến cuộc rơi vào trạng thái giằng co. Mãi tới khi Bách Nhĩ hét lớn một tiếng, bỗng nhiên y quay thương lại, chống xuống, mượn lực vươn người lên, hai chân liên hoàn đá vào khe hở trong nháy mắt Đồ bổ nhào tới, mãi tới khi làm cho hắn lùi lại mấy bước, y mới trở mình như con diều hâu, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Đại khái hiểu ý tứ của y, Đồ cũng ngừng lại, không tiến công nữa.

42. Thay đổi

“Hôm nay cứ như vậy đi. Ngươi không thắng được ta, ta cũng không thắng được ngươi, muốn tiếp tục so, thì đợi lát nữa xem ai giết được nhiều dã thú hơn.” Thu mộc thương sau lưng, Bách Nhĩ hơi nâng cằm, chỉ qua trận pháp, thản nhiên nói. Thực tế, y không dùng nội lực, mà đối phương cũng không chân chính sử dụng chiêu sát thương của thú nhân, như vậy căn bản không có khả năng phân thắng bại.

Theo hướng y chỉ, mọi người nhìn qua, lúc này mới phát hiện trong trận pháp phòng hộ có không ít dã thú bị vây khốn, chắc là do thú triều cùng với những dã thú lúc bọn họ trở về dẫn tới. Có những con dã thú gặp nhau, liền bắt đầu cắn giết, con thua bị con thắng cắn xé cả máu thịt, ngay cả đồng loại cũng không ngoại lệ.

Bách Nhĩ cảm thấy thú triều có chút kỳ lạ, ngẩng đầu lên nhìn trời, vẫn là sắc xanh xám. Hình như từ khi y tới đây, chưa bao giờ nhìn thấy mặt trời. Mùa tuyết qua rồi cũng không có, chỉ là trời không có rơi tuyết, cũng không còn tầng mây dày. Thế nhưng trong trí nhớ, nơi này có mặt trời mà.

“Thức ăn, các ngươi tự phụ trách.” Bách Nhĩ nói tiếp, sau đó xoay người trở về. Nên ăn bữa sáng rồi.

“Này, Bách Nhĩ, chúng ta có thể vào đánh mấy con dã thú không?” Đồ gọi y.

Lúc này lại lễ phép. Bách Nhĩ quay đầu liếc hắn, sau đó nhìn qua vài tiểu “đồ đệ” của mình, cuối cùng nói với Cổ “Ngươi dẫn đường cho họ, phải cẩn thận một chút. Ta phần thức ăn cho ngươi.” So với Mạc cùng Giác, y yên tâm với Cổ hơn, thằng bé này không biết có phải vì mất a phụ a mạt hồi quá nhỏ không, mà nó khá mẫn cảm với đạo lý đối nhân xử thế, tuy ít nói, nhưng nó biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Nếu đổi thành Mạc cùng Giác, nói không chừng đi một chuyến này, lúc trở về đã để người ta moi ra cách nhập xuất trận pháp rồi.

Cổ rất vui mừng khi được Bách Nhĩ sai, nó lớn tiếng đáp ứng. Các tiểu thú nhân khác thì thôi, nhưng Mạc cùng Giác lại có chút mất mát, có lẽ là không hiểu sao Bách Nhĩ lại thà gọi một tiểu thú nhân đi chứ không phải bọn hắn.

Bên này Đồ cùng Tát tụ tập các thú nhân chuẩn bị ra ngoài săn thú, các thú nhân trong sơn động đã bắt đầu bưng bát ăn bữa sáng của mình. Bách Nhĩ bảo Bối Cách phần một bát to thịt hầm và củ thứ thứ cho Tiểu Cổ.

Có những thứ một khi đã đi sâu vào lòng thì rất khó thay đổi. Cho dù đã tới đây vài tháng, Bách Nhĩ vẫn duy trì thói quen khi ăn thì không nói chuyện, bản thân y vẫn không nhận ra từ sau khi ăn cơm cùng mọi người, các thú nhân và á thú trong sơn động không khỏi bị y ảnh hưởng, tướng ăn cũng được chú ý hơn nhiều. Nói chung thấy đẹp, nên mọi người cuối cũng cũng bất giác bắt chước theo.

Mặc quần áo da thú, chải tóc chỉnh tề, tư thế ưu nhã, chỉ riêng hai á thú trẻ tuổi trong sơn động học được một ít bề ngoài lời nói cử chỉ của Bách Nhĩ, cộng thêm mặt mũi thanh khiết, mắt sáng cũng mơ hồ đuổi kịp và vượt qua ba đóa hoa trong bộ lạc rồi.

Tối hôm qua rất hỗn loạn, những người khác còn chưa chú ý tới, lúc này ngủ một giấc, lại có chỗ ở yên ổn không sợ dã thú xâm nhập, các á thú trong bộ lạc đều bình tĩnh lại, nhất thời phát hiện sự thay đổi của người trong sơn động. Vô luận già trẻ, nhìn qua đều rất sạch sẽ, khỏe mạnh, cử chỉ thong dong, tự tin, không có một chút bộ dáng đói khổ, lạnh lẽo khi lưu lạc bên ngoài.

Đương nhiên, Bách Nhĩ cũng không hề muốn thay đổi thói quen sinh hoạt của họ, chỉ có thể nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Sau khi tạc ra bồn đá lớn đầu tiên, không phải là dùng để ngâm da thú, mà là tắm rửa. Đây là yêu cầu bức thiết của Bách Nhĩ, bởi vì y chịu đủ cái cảm giác đầu tóc bê bết, mình mẩy dơ dáy rồi. Một cái bồn đá lớn, mọi người trong sơn động thay phiên nhau dùng, cuối cùng chỉ cần rửa sạch là được. Trong mùa tuyết số lần tắm cũng không cần nhiều, nhưng tới mùa mưa, vì Bách Nhĩ luyện thành một phần nội công, không còn sợ lạnh, nên y không dùng bồn đá với mọi người nữa, mà đến thẳng sông tắm.

“Bối Cách, ngươi đang dùng cái gì vậy?” Hóa ra một á thú trong bộ lạc có quan hệ khá tốt với Bối Cách nhìn thấy, phát hiện Bách Nhĩ không chú ý tới bên này, mới lặng lẽ đi tới bên cạnh Bối Cách đang ăn, ngồi xuống, hiếu kỳ hỏi.

Bối Cách nhìn á thú kia, nuốt hết thức ăn trong miệng, mới nói.

“Là đũa. Ngươi xem, không cần dùng tay bốc, không sợ nóng, còn không làm dơ tay nữa.” Y xòe bàn tay sạch sẽ ra, trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo “Là Bách Nhĩ dạy đó. Bách Nhĩ biết nhiều lắm. Hi Nhân, ngươi xem tóc ta nè…” Y nhẫn nhịn cả một đêm muốn được khoe ra của mình, hiện tại người ta vừa hỏi, nhất thời không khống chế được. Y thật sự cảm thấy cuộc sống trong sơn động tốt hơn ở bộ lạc biết bao nhiêu lần, dù mùa tuyết có lúc cũng ăn không đủ no, nhưng mọi người đều vui vẻ, việc mình mình làm, không có ai vô dụng hết, cũng không có ai bỏ rơi ai.

Hi Nhân vươn tay chạm nhẹ vào mái tóc buông sau lưng của Bối Cách, mềm mại, mượt mà, lại không dính dầu, mắt y không khỏi lộ ra tia hâm mộ “Sao có thể làm được vậy? So với Na…” Y do dự một lát, nhìn trộm qua Ni Nhã, Tiêu Kha không biết đang nói gì với Na Nông, rốt cuộc không thể nói ra cái tên kia được “Thật đẹp quá.”

Nhận được lời khen, Bối Cách càng hưng phấn, lập tức buông bát, liền muốn đi lấy lược cho Hi Nhân xem, nhưng lại bị Hải Nô kéo lại “Bối Cách, Bách Nhĩ chưa bao giờ làm việc khác khi đang ăn hết.” Bối Cách nhất thời như bị hắt thau nước lạnh vào mặt, ánh mắt dò xét nhìn qua Bách Nhĩ vẫn đang im lặng ăn, còn có mấy người Giác Mạc vây quanh y cũng im lặng ăn, đành phải đè nén tâm tình vội vàng muốn dẫn bằng hữu đi chia sẻ đồ tốt, mà cười nói với Hi Nhân “Ngươi chờ ta một lát. Ta ăn xong, sẽ dẫn ngươi vào gian da thú của ta xem.”

Hi Nhân sững sờ, nhìn Bối Cách dường như thay đổi, mà khẽ gật đầu. Thật ra hiện tại y muốn hỏi Bách Nhĩ có phải thật sự bị tà linh chiếm không, tại sao những người bên cạnh y đều thay đổi.

Hiện tại thính lực của Bách Nhĩ nhạy bén hơn nhiều, không phải y cố tình nghe lén, thế nhưng tiếng nói chuyện bên đó cứ đứt quãng lọt vào tai y. Khi nghe thấy câu nói của Hải Nô, xém nữa y đã phun thức ăn mới cho vào miệng ra rồi. Đối với chuyện các á thú cùng tiểu thú nhân hữu ý hay vô ý bắt chước mình, y đã sớm biết, thế nhưng không ngờ tới trình độ tẩu hỏa nhập ma thế này. Thực tế, y cảm thấy nơi này không có trói buộc của lễ giáo quy củ, làm gì cũng tùy tâm là được rồi. Y đã quen nên không sửa được, thật không ngờ người khác lại muốn thay đổi cho giống mình. Y đã từng ám chỉ với họ là làm chính mình là tốt rồi, cũng không biết họ không hiểu hay không cho vào tai, mà vẫn làm theo y như trước. Y lại không thể bắt bọn họ, nghiên túc nói, đừng học theo ta, thói quen của ta cũng không có gì tốt đâu. Nói như thế phỏng chừng trong lòng họ cũng không chấp nhận. Lại nói tiếp, ngược lại y hy vọng các á thú có thể mạnh mẽ hơn, dù sao bộ dáng giống nam nhân, lại không thể cả ngày yếu đuối, mỏng manh cần người khác bảo hộ được. Tối thiểu có thân thể cường tráng sinh con cũng an toàn hơn.

Nghĩ tới điều cuối cùng, y đột nhiên có chút ăn không vô, dù sao cơ thể này của y cũng có thể sinh con, đã thế còn từng sảy thai nữa. Trong lòng thầm mắng một câu, y nhanh chóng và hết thức ăn trong bát, liền đi ra ngoài động.

Chỉ mất thời gian ngắn, vài thú nhân đã đánh được bốn con dã thú, đang được Cổ dẫn đường khiêng về. Quả nhiên thú nhân khỏe mạnh có tư cách để kiêu ngạo.

“Bách Nhĩ, chúng ta dùng cái này để đổi chút muối của các ngươi.” Khi thấy Bách Nhĩ, Đồ vác một con cự vĩ thú bỏ xuống trước mặt y, nói.

Muối? Trong lòng Bách Nhĩ vừa động, nhưng y không nhìn về xác thú nằm trên mặt đất, mà nói với Cổ “Ngươi mau đi ăn điểm tâm đi, gọi Nặc ra đây nữa.”

Đồ nhìn y vừa không nói đổi, cũng không nói không đổi, hắn cũng không nóng vội, chỉ kiên nhẫn chờ. Các thú nhân khác không biết y có mạnh miệng đòi nhiều dã thú hơn không, nên cũng chưa rời đi xử lý con mồi. Chẳng bao lâu sau, Nặc liền chống gậy đi ra.

“Muối của chúng ta còn đủ ăn bao lâu?” Ở trước mặt các thú nhân bộ lạc, Bách Nhĩ hỏi Nặc. Nặc khá cẩn thận, việc này chắc có chú ý tới.

“Hai mươi ngày.” Nặc nói. Sau hơn nửa mùa tuyết rơi, được Bách Nhĩ tăng cường huấn luyện, hiện tại họ đã có thể thuần thục đếm từ một tới một trăm.

“Hai mươi ngày, thú triều có thể hết không?”

“Không biết, thú triều đến, trên trời không có mặt trời, không có mặt trăng, nên không ai biết bao lâu hết.” Nặc lắc đầu, lại nghĩ trong lòng, trước kia có ai đếm số như ngươi đâu, sao mà tính ra được. Quả nhiên là không có mặt trời cũng không phải trùng hợp. Bách Nhĩ thầm nghĩ.

“Ngoại trừ bộ lạc Đại Sơn, còn chỗ nào có thể đổi muối không?” Y tiếp tục hỏi, lại không ôm hy vọng quá lớn, bởi vì nếu có nơi tốt hơn, sao bộ lạc phải đi đổi ở nơi xa như vậy.

“Nghe khách thú nói ở phía nam, ngoài rừng rậm cũng có thể đổi được muối.” Lần này trả lời là Đồ, nghe thấy câu hỏi của Bách Nhĩ, hắn đã mơ hồ đoán được tâm tư của đối phương.

Bách Nhĩ nhìn Nặc, Nặc gật đầu chứng thực lời Đồ nói.

“Thú triều lần này, bộ lạc Đại sơn có thể giống bộ lạc chúng ta không?” Nếu Đại Sơn cũng tan, chẳng lẽ bọn họ phải tự đi khai thác mỏ muối?

“Bộ lạc Đại Sơn ở trong sơn động, sơn động của họ rất lớn, bên trong có rất nhiều động nhỏ, nếu thú triều đến, chỉ cần chặn cửa động lớn nhất lại, ra vào bằng cái động nhỏ ở giữa sườn núi là được, chắc không bị tổn thất quá lớn đâu.” Người nói vẫn là Đồ, bởi vì hắn đã từng đi qua bộ lạc Đại Sơn vài lần, nên rất quen thuộc nơi đó.

Trên mặt Bách Nhĩ lộ ra ý cười trào phúng, cũng không biết sao, thế nhưng Đồ lập tức hiểu. Ý của y chính là, bộ lạc khác còn biết tìm nơi có phòng ngự nghiêm mật để ngừa lỡ có chuyện gì xảy ra, còn bộ lạc các ngươi đã từng trải qua thú triều vậy mà lại không biết.

Sờ mái tóc ngắn như con nhím của mình, Đồ hơi xấu hổ, chuyện phòng ngự bộ lạc, hắn đã nói vài lần với tộc trưởng, nhưng tộc trưởng đều bảo có các thú nhân canh gác, sẽ không có vấn đề lớn gì, hắn cũng hết cách, cũng không thể vượt mặt tộc trưởng đi xây dựng được. Thế nhưng chuyện này đâu có thể nói ra, huống chi mất đi nhiều đồng bạn như vậy, không ai có thể trốn tránh trách nhiệm.

Điểm mạnh của Bách Nhĩ chính là không cần hỏi cũng có thể đoán được uẩn khúc bên trong, y cũng không nói gì, chỉ nói tiếp vấn đề muối “Muốn muối cũng được thôi.” Không đợi trên mặt đối phương lộ ra vui mừng, y đã nói tiếp “Thế nhưng chúng ta không cần con mồi đó làm trao đổi.”

“Vậy ngươi muốn cái gì?” Sắc mặt Đồ trịnh trọng, hắn đoán điều kiện của đối phương tuyệt đối sẽ không đơn giản hơn so với việc đánh mấy con dã thú đâu.

“Ngươi có thể làm chủ không? Không cần tộc trưởng đến bàn luận với ta?” Bách Nhĩ không trả lời lập tức.

Đồ nhíu mày, hơi khó chịu mà lại sờ lên mái tóc mình, quay đầu nhìn các thú nhân đi theo sau, cuối cùng hắn gật đầu khẳng định “Có thể, ngươi nói đi.” Trải qua thú triều lần này, địa vị của tộc trưởng đã không còn bằng trước, hắn cũng không muốn giao sinh mệnh của đồng bạn cho lão già không rõ tình cảnh trước mắt mà còn vọng tưởng nắm người khác trong tay nữa.

“Chúng ta muốn đi đổi muối, các ngươi bỏ ra phân nửa nhân thủ.” Hắn đã sảng khoái, Bách Nhĩ cũng sảng khái đáp.

43. Cung tên

Yêu cầu đó Đồ không đồng ý cũng không được. Bởi vì hiện tại đám người Bách Nhĩ có đưa hết muối cho họ, họ ăn không bao lâu cũng sẽ hết, một chuyến đổi muối này là chuyện ắt phải làm.

Hai bên bàn xong, Nặc liền trở lại sơn động, bảo san cho người ta ít muối, mọi người ăn tiết kiệm chút, cũng có thể chống đỡ vài ngày. Không đủ thì đành uống máu thú, ăn thịt sống vậy.

Các thú nhân trong sơn động ăn xong, đều lục đục đi ra, chờ tiêu cơm một lát, liền vào trận pháp, giết dã thú bên trong. Mấy con thú đó phải thanh lí sạch sẽ, không thì càng lúc càng nhiều sẽ rất phiền toái.

Nhưng mà chỉ trong thời gian ngắn ngủi này, trong sơn động lại náo loạn lên. Hóa ra á thú trong bộ lạc lúc rửa nội tạng và thịt con mồi, đã làm dơ nguồn nước ở đó, cuối cùng lại không dọn sạch, làm máu, phân, nước tiểu văng khắp nơi, chân cũng chẳng dám đặt xuống nữa. Bối Cách nhìn thấy, nhịn không được nói vài câu, hai bên liền cãi nhau.

Nguồn nước phải được bảo đảm vệ sinh sạch sẽ, đây là khi vừa chuyển đến, Bách Nhĩ đã dặn dò. Người trong sơn động vẫn chấp hành rất tốt, không ngờ người trong bộ lạc vừa đến, liền làm lung tung hết lên, điều này khiến người trong sơn động đã hình thành thói quen sạch sẽ sao có thể chịu được.

Bách Nhĩ sau khi biết rõ nguyên nhân, liền không để ý tới. Y không có khả năng mỗi chuyện lông gà vỏ tỏi cũng phải tự đi xử lý, người trong sơn động phải học cách đối mặt, không thì lúc y đi đổi muối, ngày trôi qua chỉ sợ họ sẽ rất gian nan.

Á thú bộ lạc thấy Bách Nhĩ không nói gì, mà xoay người đi, không khỏi càng thêm kiêu ngạo, Mấy người Bối Cách đều tức điên lên. Mấy tháng qua họ không phải nhìn sắc mặt mấy người này nữa, muốn họ trở lại như trước kia, dù là ai cũng không chịu nổi. Quan trọng là, giờ họ không cần dựa vào thức ăn bộ lạc chia, hơn nữa, nói thêm sơn động vẫn là nơi của bọn họ, nên họ có lập trường cây ngay không sợ chết đứng. Chỉ là trước kia luôn không tranh chấp với người khác, nên không khỏi ăn nói vụng về, cộng thêm ít người lực yếu, nên nhất thời rơi xuống thế hạ phong.

“Các ngươi chắc không muốn ở đây nữa, vậy hiện tại rời khỏi đi.” Lúc này, Hồng thấy bạn đời mình bị bắt nạt, liền lạnh lùng nói.

“Sao chúng ta phải rời đi? Nơi này ngươi là chủ à? Tộc trưởng và vu trưởng còn chưa nói gì đâu.” Tiêu Kha châm chọc nói.

“Ý của Hồng cũng chính là ý của mọi người.” Lúc này Nặc đang bảo người san muối đi tới “Nơi này do một tay chúng ta bố trí nên, chẳng liên quan gì tới tộc trưởng cùng vu trưởng hết. Nếu các ngươi còn muốn ở lại, thì chấp hành quy củ của chúng ta đi. Nếu không, chúng ta sẽ không chia muối cho các ngươi, từ ngày mai trở đi, cũng sẽ không có người dẫn đường cho các ngươi nữa.”

Không có muối thì cũng thôi, chỉ cần đánh được dã thú, uống chút máu tươi, ăn chút thịt sống cũng miễn cưỡng có thể trôi qua. Thế nhưng nếu không có ai dẫn đường, vậy cũng đại biểu cho bọn họ không ra được, không ra được thì không thể đánh được dã thú, bọn họ cũng có thể sẽ chết đói.

Các á thú vì ở trong tộc lâu, ngoại trừ Bách Nhĩ hồi trước, hàng ngày đều được các thú nhân cưng chiều, bởi vậy tính tình cũng hơi kiêu căng, người giống Tán Tán rất ít, ngay cả Bối Cách cùng Hải Nô cũng là vì sau khi mở mang tri thức từ trên người Bách Nhĩ tản ra tôn quý cùng ưu nhã lại mạnh mẽ không kém gì thú nhân, mới bào mòn được cảm giác mình hơn người ta một bậc. Tuy như thế, nhưng không có nghĩa bọn họ ngu dốt. Nặc vừa nói xong, bọn họ liền nghĩ tới hậu quả. Nếu các thú nhân bộ lạc phía sau đứng ra làm chỗ dựa cho họ, họ nhất định sẽ không nhận thua dễ dàng như vậy, có lẽ còn nhân cơ hội làm lớn chuyện lên, cho tới khi áp chế được người trong sơn động. Đáng tiếc đợi một lát sau, vài thú nhân bình thường tung hô bọn họ lại không một ai đứng ra. Vì thế họ chỉ có thể thỏa hiệp. Bọn họ lại không biết các thú nhân hôm qua chiến đấu cả một ngày với thú triều, vẫn chưa ăn uống gì, vừa mệt vừa đói, sáng sớm dậy phải đi săn thú, các á thú không nhanh chóng nấu cơm, lại đi tìm phiền toái, ai còn có tâm tư ầm ĩ với họ. Huống chi, trong mắt các thú nhân, giữ nguồn nước sạch là chuyện đúng đắn, các á thú chỉ rảnh rang mà tìm chuyện thôi, tên ngốc mới xuất đầu vì chuyện này.

“Các ngươi nhìn đi, nếu ai còn cho vật bẩn vào dòng nước, về sau ai cũng không được giúp họ nữa.” Nặc nói với Bối Cách và Hải Nô, cũng chẳng nói nhỏ lại, hiển nhiên là cố ý nói cho đối phương nghe rành mạch.

Lần này không chỉ Bối Cách, mà Hải Nô hơi hướng nội đều lớn tiếng đáp ứng, đắc ý, khiêu khích nhìn về vài á thú trong bộ lạc kia, cảm giác có chút hãnh diện. Từ sau chuyện này, họ càng thêm kiên định chuyện mình là chủ nhân sơn động này.

Thấy bọn họ ứng đối như vậy, Bách Nhĩ thấy còn được, nên cũng không nhiều lời. Đối với người lâu dài bị rơi vào thế yếu mà nói, không bị đối phương nắm mũi dẫn đi đã coi là không tệ. Chỉ cần cương quyết một thời gian, về sau tự nhiên sẽ dần quen. Ngược lại Nặc nói cũng rất tốt, nhắm ngay việc đối phương không dám đắc tội họ sau này để uy hiếp. Đương nhiên, thú nhân bên đó nếu thật sự không hiểu tình thế, muốn dùng vũ lực giải quyết, chẳng lẽ bọn họ lại sợ sao? Nếu bàn về tâm tư giả dối, thủ đoạn cay nghiệt, những người ở trước mặt y còn chưa đủ đâu. Dù cho thú nhân bên đó nhiều hơn họ, y vẫn có thể chỉnh họ như cũ, tộc vu, tộc trưởng và á thú là nhược điểm lớn nhất của họ. Đây cũng là nguyên nhân y dám dẫn họ về. Mặc kệ Nặc là thật sự nhìn ra năng lực của y, hay chỉ bằng sự dũng cảm của gã, có thể nói ra những lời chọc tức đối phương cũng đáng giá tán thưởng. Tại ngay địa bàn của mình mà còn bị người ta bắt nạt, sau này sao dám đi trên đường?


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70
Phan_71
Phan_72
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .